Trần trụi tôi và bóng đêm
Phóng túng, thả lỏng, êm đềm chăn gối
Nơi xa ai còn bối rối
Nhớ nhau rồi lạnh lắm đôi môi
Trần trụi em, Trần trụi tôi
Chỉ có bóng đêm nhàn rỗi làm bạn
Quấn quýt, cuồng say, bạo dạn
Ngoài trời tiếng dế khóc than
Nỉ non, rả rích, chứa chan
Những nỗi nhớ mòn từng khoang rấm rức
Ta đi vào sâu kí ức
Bỏ lại chiếc giường thao thức ngóng trông
Trơ trọi giữa đêm mênh mông
Giật mình nhận ra khoảng không bạc bẽo
Trần trụi mình tôi lẽo đẽo
Đi trong giấc mơ ngặt nghẽo nỗi buồn
Cô đơn chợt lỏng tay buông
Mới thấy lòng nhạt giữa muôn ngàn nhớ
Trần trụi tôi và hơi thở
Còn lại bóng đêm…chẳng lỡ bỏ mình.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét