Thứ Tư, 28 tháng 12, 2011
SỐNG ĐAU...!!!
Mặt trời ...
sểnh chân ngã sau dãy núi
chỉ còn mình tôi bước đi lầm lũi
xung quanh đỏ bầm một màu huyết dụ
đơn độc tâm hồn rỉ rả máu ma
giữa những bụi lọc lừa và man trá
tôi ôm lấy tất cả mọi nỗi đau
khâu từng đám mây rách giữa cuộc đời
vá những vết thương nhằng nhịt con tim
màn đêm chùm chiếc áo giả dối im lìm
chỉ có hơi thở
tiếng sột soạt cựa mình của đất
là thật !
cố đốt cho mình ngọn đuốc vô thường
thắp sáng niềm tin đi nốt chặng đường
ngày mai mặt trời lại leo lên đỉnh núi
khi ấy...tôi có còn giữa vũ trụ bao la ?
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Tại sao lại buồn đén như zậy chớ hả?
Trả lờiXóaAnh vu vơ mà em!
Trả lờiXóa