Thứ Tư, 1 tháng 10, 2014

TÂM HỒN CỦA MỘT NGƯỜI LÍNH


Đại tá Võ Văn kính và chiếc hòm " Trái tim yêu thương "

Tôi biết đến Đại tá Võ Văn Kính - Phó chính ủy Bộ tư lệnh Cảnh sát biển vùng 2 trong nhưng ngày tháng 6/2014 cả nước đang sục sôi khi nhà cầm quyền Trung Quốc hạ đặt dàn khoan HD-981 trên thềm lục địa và quyền chủ quyền của Việt Nam.

Thoáng nhìn một sĩ quan cấp cao của CSB người ta có cảm giác khô khan bởi làn da đen cháy sóng gió và đôi lông mày rậm, nhưng hóa ra càng gần gũi thì càng phát hiện ra bên trong của cái vẻ bề ngoài ấy ẩn chứa một tâm hồn, một tình cảm rất thân quen và có hơi hướng của một nghệ sĩ qua những bài thơ và khúc hát khi giao lưu cùng đoàn công tác.

Sinh ra trong một ra đình thuần nông vơi tuổi thơ đầy vất vả bên cánh đồng Lao cùng các bạn trang lứa của vùng đất Diễn Châu - Nghi Lộc một vùng đất đầy dấu ấn lịch sử cách mạng của tỉnh Nghệ An anh bước chân vào đời quân ngũ và gắn trọn cuộc đời minh với binh nghiệp, hết phục vụ bên Hải Quân rồi chuyển qua Cảnh Sát biển.

Nghe anh tâm sự về mình mới cảm nhận được sự dân dã giống như bao người khiến tôi cứ nghĩ mình không phải đang nói chuyện với một thủ trưởng cấp cao của lực lượng Cảnh sát biển một lực lượng đã tham gia quyết liệt bảo vệ chủ quyền thiêng liêng của Tổ quốc trong những ngày cả nước cũng như toàn thế giới quan tâm và lo lắng trước những hành vi xâm phạm chủ quyền của Trung Quốc trên vùng biển Hoàng Sa thân yêu của đất nước.

Với chất giọng người xứ Nghệ ấm ấm và truyền cảm anh kể cuộc đời mình, về gia đình và vợ con mới thấy và hiểu được tâm hồn anh chứa đựng biết bao tình cảm của một con người xa nhà, xa những gì thân yêu nhất của cuộc đời để làm nhiệm vụ. Nhìn đôi mắt sáng ngời khi nhắc đến chị Hải và hai cháu Minh Quốc, Minh Quân mới thấy được sự quan tâm, niềm tự hào của anh với gia đình. Câu chuyện tình của anh cũng không có gì lạ nhưng lại cuốn hút người nghe đến ngơ ngẩn khi một anh lính nhờ người quen giới thiệu với chị Hải để rồi tình yêu đơm hoa kết trái ra hai chàng trai Quốc, Quân, cái tên Quốc và Quân cũng gắn liền với kỉ niệm của cuộc đời anh khi phục vụ trong Quân chủng Hải Quân và Cảnh sát biển ở Phú Quốc...

Tình yêu quê hương, yêu biển đảo của người lính được thể hiện ngay trong chính những câu thơ do anh sáng tác :

Bồng bềnh theo con sóng
Trên boong tàu gió lộng
Dưới biển ngọc Hoàng Sa
Con cá con tôm quấn quýt quanh tàu - Lạ !
Con mực con thu hờ hững ngắm nhìn
Chú cuội chị hằng cũng bồng bềnh nghiêng ngả
Chén rượu nồng giữa trời biển quê hương
Đất và nước muôn đời câu chuyện kể
Biển và thuyền câu chuyện kể nghìn năm
Hoàng Sa nằm đó yên kỳ tích
Hồn nguyên bờ cõi Việt Nam ta
Vẫn là trời biển bao la
Rất sâu lắng nên âm thầm lặng lẽ
Rất ngọt ngào như đường về quê mẹ
Nơi ấy bồi hồi nhớ biển Hoàng Sa.

Tôi không có ý định đi sâu vào phân tích văn học nhưng tôi cảm nhận được bản lĩnh, được tâm thế một con người khi trên con tàu giữa biển cả mênh mông đang tăng tốc tiến ra Hoàng Sa giữ chủ quyền đấu tranh trước những hành vi xâm phạm lãnh thổ của Tổ quốc, chuyến đi ẩn chứa nhưng hiểm nguy khó lường vậy mà vẫn có thơ...Để rồi tôi chợt thốt nên so sánh giữa người lính và bài thơ và cảm nhận được trong thép có thơ, trong thơ có thép
Dẫu cái chất thép và thơ ấy không mạnh mẽ như vẻ ngoài của anh mà nó hòa quyện vào nhau dịu dàng, êm ái như những ngày biển lặng.

Nhưng đó cũng chưa phải là điều bất ngờ, chỉ đến khi gần kết thúc cuộc nói chuyện tôi mới bị anh hạ gục khi anh lôi từ dưới gầm giường ra một cái hòm gỗ giống như cặp sách tay và kể...Gia đình anh có một giao ước khi mỗi con đạt điểm cao và thành tích trong học tập thì vợ chồng anh lại bỏ vào chiếc hòm này một chút tiền tùy theo khả năng của từng thời điểm để dành dụm và sẽ mở nó ra vào đầu năm 2015. Chiếc hòm này được đóng từ khi các cháu đi học và ước tính đền giờ cũng hơn hai mươi triệu. Đồng thời toàn bộ số tiền ấy để hiến tặng mổ tim cho những người có bệnh tim và được đặt tên là " Hòm trái tim yêu thương ".

Con người yêu quý nhau bằng sự mến mộ hay bằng nhiều thứ khác nhưng trong tôi sự cảm phục và có đôi phần ngưỡng mộ anh bởi sự đồng điệu về văn chương chỉ một phần nhưng lớn hơn nhiều bởi chính cái tâm của một người lính, một con người xa gia đình, người thân tư thế lúc nào cũng sẵn sàng hy sinh khi làm nhiệm vụ ấy thế mà lại không một chút gợn lo...vẫn làm thơ và có những cách đóng góp cho xã hội bằng một cách riêng cũng rất " thơ "của anh và gia đình.

Tôi không thể nhìn vào trong chiếc hòm gỗ ấy qua cái khe bé xíu nhưng tôi cảm nhận được trong ấy đang phát ra những hơi ấm của tình người của sự nỗ lực học tập của các con anh cũng như sự chắt chiu, nhường nhịn của anh chị trước cuộc sống kinh tế khó khăn nói chung để chiếc hòm chứa đựng tình người ấy đem lại những nhịp đập bình thường cho trái tim nào đó trên đất nước này

Chia tay ra về mà trong lòng cứ bâng khuâng và ước ao đất nước này cần nhiều lắm những con người như thế, những gia đình như thế và tất cả mọi người ai cũng như thế thì không kẻ thù nào dám nhòm ngó đến biên cương, bờ cõi của Tổ quốc.


                                                                                         Tháng 9/2014

                                                                                         Đinh Văn Hồng