Thứ Năm, 30 tháng 8, 2012

VU LAN VÀ NỖI NHỚ MẸ


http://files.myopera.com/aihuuninhthuan2/blog/Rose.jpg



Lại một mùa Vu Lan nữa lại về...dẫu xa xôi ngút ngàn ở dẻo đất miền trung với những bộn bề cuộc sống con vẫn chưa một phút nào thôi đau đáu nhớ về Hà Nội yêu thương, nơi ấy không chỉ là trái tim cả nước mà còn là nơi chứa đầy những hình ảnh, những kỉ niệm của mấy chục năm nới con sinh ra và lớn lên, đặc biệt hơn và quan trọng hơn là nơi ấy có ba mẹ là những người cho con được sinh ra và lớn lên.

Ngày Vu Lan ngày lễ báo hiếu, con tự hỏi mình đã làm được gì để báo hiếu cha mẹ? Cuối cùng thấy thật hổ thẹn khi mình chẳng làm được gì cả. Bởi lẽ không chỉ riêng con mà tất cả những người con đều không báo hiếu nổi cha mẹ mình vì dù có báo hiếu bao nhiêu cũng không thể trả được công dưỡng dục sinh thành.

Cha mẹ nuôi con bằng trời bằng bể
Con nuôi cha mẹ kể tháng kể ngày


Đúng thật vậy có gì lớn bằng trời bằng bể đâu, nên con luôn chỉ thấy mình có lỗi dù có làm nhiều bao nhiêu cũng không đủ, dẫu chỉ là bông hồng cài áo để thể hiện tình yêu thương để muốn nói rằng ba mẹ ơi con vẫn biết...

Công cha như núi Thái sơn
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra


Hôm nay ngày lễ báo hiếu bầu trời như trong hơn , xanh hơn với những tia nắng bình minh rạng rỡ xóa đi cái khắc nghiệt thường ngày của khí hậu nơi đây, trời cũng rung động trước ngày này mà ban những tia nắng ấm áp như tình yêu của ba mẹ dành cho con, khiến con còn cồn cào nhớ mẹ...ước một giấc mơ nho nhỏ là được thắp cho mộ ba một nén nhang và cầm đôi tay gầy gò gân guốc của mẹ sao bao năm tháng vất vả nuôi dưỡng anh em chúng con mà thốt lên...Mẹ ơi chúng con yêu mẹ nhiều lắm, dẫu cuộc đời này con có thể cho đi nhiều thứ nhưng không bao giờ cho đi nỗi nhớ của con dành cho ba cho mẹ!

Mùa thu Quảng ngãi cứ chầm chậm trôi đi trong cái gió hanh hao và những cơn mưa nắng thất thường khiến con càng buồn hơn khi không được bên mẹ những ngày này. Nghe cho hết bài kinh Vu Lan với lòng kính trọng ngài Mục Kiền Liên trong mắt chợt rơm rớm những giọt lệ như chực lăn ra ngoài dẫu có cứng rắn đến mấy. Với cái điện thoại muốn được nghe tiếng mẹ kính yêu và nói với mẹ một câu thật ngắn ...mẹ ơi...con yêu mẹ!

Chỉ có tiếng chuông tút...tút ..liên tục dẫu gọi nhiều lần, giật mình không biết có điều gì mà máy báo bận dài thế, bấm máy gọi cho em con mới biết hệ thống điện thoại hư, trút một hơi thở nhẹ nhõm như vừa nhấc tảng đá ra khỏi lồng ngực nhưng còn phảng phất nỗi buồn, đành chờ tối em về mới được gặp mẹ.

Mẹ yêu ơi chắc giờ này mẹ chắc cũng đang lên chùa và cũng nhớ bà ngoại ở quê như con nhớ mẹ phải không? Bà đã gần 100 tuổi rồi mẹ nhỉ, tuổi của bà càng cao thì con lại càng thêm lo lắng vì tuổi mẹ cũng cao theo khiến con chẳng lúc nào hết phập phồng lo cho bà cho mẹ.

Mẹ à..chưa một mùa Vu Lan nào mà con thấy vui mẹ ạ, trong con chỉ toàn nỗi buồn và day dứt khi những năm tháng mẹ tuổi cao sức yếu mà con không được bên mẹ để được làm những cái việc nho nhỏ như rót cho mẹ một ly nước, đỡ mẹ xuống cầu thang hay ngồi bóp chân tay cho mẹ đõ mỏi, đơn giản bấy nhiêu thôi mà với con cũng thật khó khăn vô cùng, điều ấy khiến nỗi buồn trong con cứ dâng lên ngút ngàn cùng cái ngày này.

VU LAN VÀ NỖI NHỚ MẸ


Tiếng kinh báo hiếu vọng về
Khiến cho nỗi nhớ bộn bề trào dâng
Vu lan lòng dạ lâng lâng
Gửi về cho mẹ kính dâng nỗi niềm

Tiếng chuông theo nhịp triền miên
Trách mình sao mãi ưu phiền thời gian
Trải lòng con với miên man
Trải lòng con với lênh loang đất trời

Khát khao muốn nói một lời
Con yêu mẹ lắm một đời vì con
Từ ngày gót đỏ như son
Đến nay tóc bạc vẫn còn y nguyên

Trách đời sao thật vô duyên
Mẹ con lại ở hai miền cách xa
Vu Lan chỉ một loài hoa
Cài lên ngực áo xót xa nhớ về.

Mẹ kính yêu ơi! Con viết những dòng này mà không ngăn được những giọt nước mắt tuôn trào, mẹ có biết con nhớ mẹ...nhớ mẹ nhiều lắm. Xin những cơn gió nơi này hãy mang nỗi nhớ của con về bên mẹ kính yêu và hãy nói giúp các con của mẹ chỉ có một mong muốn duy nhất là mẹ hãy mãi mạnh khỏe để cho chúng con được nở những nụ cười hồn nhiên và hạnh phúc mẹ nhé!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét