Thứ Ba, 26 tháng 1, 2016

LẠNH LÒNG...?




LẠNH LÒNG...?

Lạnh tê tái, cái hàn thử biểu cũng phát điên với ông trời nhảy nhót loạn xạ lúc 19 rồi xuống 17 và giờ 15 độ kèm thưa mưa ẩm ướt và rả rích 2 ngày trời khiến mọi thứ ỉu xìu đến ngay cả cái mặt đường nhựa rắn câng trước nhà giờ cũng có cái cảm giác mềm nhũn dưới những bánh xe lăn.
Người ta bảo nóng phát điên chứ chưa nghe ai bảo lạnh phát điên bao giờ, vậy mà cái cảm giác điên điên ấy cứ chập chờn xuất hiện cứ y như là là cái bóng đèn điện nhấp nháp sáng tối khi bị move vậy.
Cái lạnh từ đâu trong cái cơ thể vốn sống và chịu đựng nơi giá lạnh biên thùy của một thời trai trẻ với mảnh áo bông đứng gác một mình trong đêm tối mắt căng ra, tai dỏng lên trong gió rít rừng cây nghe từng tiếng động dưới chiến hào.
Lạnh trong cái rét đậm, rét hại của một thời thơ ấu với cái áo mút mẹ đan bên trong chiếc sơ mi trắng đến trường với hai má rám lại, môi nứt nẻ đến chảy máu với đôi chân sưng cước lên trong đôi tất bộ đội lỏng toạch được mẹ dùng sợi dây thun quần khâu lồng trên cổ tất.
Lạnh khi con người phải đấu tranh giữa sống chết nơi giường bệnh sau ca mổ...
Nhưng cái lạnh nào cũng có thể vượt qua trừ cái lạnh hôm nay.
Cái cảm giác buốt giá trong tâm hồn khi tình cảm giữa con người với con người không còn là một món ăn quý giá trong bữa tiệc cuộc đời.
Cái lạnh ảo ảo, thật thật giữa những điều xảy ra và chưa xảy ra trong cuộc sống cứ đập vào đôi mắt vốn đã chịu đựng nhiều nỗi buồn ngang trái.
Hoa hồng và rượu vang liệu có đưa con người quên được cái lạnh bất ngờ thế không, liệu chocolate có ngọt ngào trong miệng để quên đi những kỉ niệm vốn chả thể nào quên không?
Con người có thể không quên nhưng lại không nhớ những gì đẹp nhất để khiến mọi thứ trở lên lạnh lùng trước mọi thứ xảy ra.
Cây mai vàng nở rộ cứ tả tơi trong mưa gió với những cánh vàng xót xa phủ kín quanh gốc, ừ tại mưa đấy. Nếu không mưa thì gió đã cuốn xa.
Cái nụ hôn bất ngờ khiến bản năng bị đánh thức và bỏng cháy liệu có đủ sưởi ấm cõi lòng con người khi gió mùa đông bắc tràn về khiến bao người rung động khi đứa trẻ lên ba cởi truồng trong giá rét.
Đâu đó vẫn có người tự ru lòng mình bằng niềm tin rằng dù mùa đông vẫn có cậu bé bán diêm ngồi trước cửa.
Riêng mình ở nơi không lạnh mà lòng lạnh đến khốn cùng.
Ai đó có thể như chú chim di cư tránh rét mà trốn đi cả ngày vào nơi ấm cúng thì vẫn có ai đó ngồi lạnh lẽo đếm thời gian trôi mong ngóng điều kỳ diệu đem lại trong cuộc sống.
Năm tháng luôn đi kèm với tuổi tác con người, tuổi già và tuổi trẻ tuổi nào dành cho ta khi con đường thênh thang phía trước và con đường cong queo gai góc, chật chội bởi những lùm cây và dây dại bao quanh.
Cái lạnh muôn đời vẫn thế nghiêng về tuổi già bởi tuổi trẻ không quên nhưng chẳng nhớ.
Ngoài kia giò lan nở trắng muốt đang vật mình trong mưa gió, liệu màu trấng trinh nguyên ấy có giống màu tuyết ở Sa Pa, Mẫu Sơn hay Pia Oắc không nhỉ, chợt nhớ màu hoa trắng đã yêu và gửi trọn hồn nơi ấy.
Thèm đôi bàn tay, làn môi ấm tràn căng nhựa sống tuổi thanh xuân, thèm cái ngọt ngào bên tai trong hơi thở dồn nhịp nhưng tất cả đã xa vời vợi bởi mắt nào có thể nhìn xuyên qua màn sương đặc quánh nỗi cô đơn.
Bên kia đường nhà ai cúng tất niên và chợt một giọng ca nhừa nhựa của men say cất lên - Cuộc đời này vẫn thế, có yêu nhau chỉ là để yêu nhau...
Cái lạnh ơi muôn đời là thế! Đâu nụ cười, đâu ánh mắt trao nhau...ta cứ thế nhìn vào màn hình trước mặt mà quên đi lạnh lẽo bên ta.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét