Thứ Hai, 21 tháng 12, 2015

TẾT LÍNH




Tết lính và những kỉ niệm của một thời trai trẻ cầm súng khó có thể kể hết được nhưng đây là một cái tết lính có chung kỉ niệm lớn nhất với rất nhiều người trong đó có nó.
Trong cuộc sống cứ nhắc tới tết là người ta nghĩ đến tết tây ( dương lịch ) hay tết cổ truyền ( âm lịch ). Nhưng với tôi và không ít người trên đất nước này có thêm một ngày tết riêng cho thời trai trẻ của mình hiến dâng cho Tổ quốc bên ba lô và cây súng. Mùa đông biên giới trên các cao điểm lạnh buốt giá bỗng xôn xao nhộn nhịp làm không khí như ấm hẳn lên. Ngày mai 22/12 ngày tết lính, khác với mọi cái tết bởi nó không có bánh chưng, không câu đối đỏ vậy mà cả doanh trại háo hức dọn dẹp vệ sinh trang trí cho thật đẹp bằng những đôi tay tài hoa của người lính và hoa dại nơi rừng sâu những tờ báo tường được viết và trang trí đa dạng màu sắc và hoa văn rất lính ấy khiến nó mãi mãi khắc sâu trong tâm trí mỗi người. Gần nửa năm cả đơn vị chưa biết đến mùi vị của miếng thịt, bữa cơm chỉ toàn muối trắng và canh bằng đậu tương được anh nuôi chia rất chính xác mỗi mâm 2 muổng hạt đậu tương và còn lại là nước, rau rừng thì mâm nào mâm đó tự cải thiện nhờ sự chăm chỉ và may măn củ núi rừng và thiên nhiên. Tết phải khác, tiểu đoàn được nhận hẳn một con lợn to tại hậu cần sư đoàn cách nơi đơn vị đóng quân 30km đường rừng. Vui quá, háo hức quá đi chứ, lợn chưa đi nhận về mà cánh lính đã ngồi tả các loại món ăn chế biến từ nó khiến ối anh yết hầu cứ chạy lên chạy xuống vì nuốt nước miếng thèm trong cảnh chờ đợi. Lâu lâu lại chạy ra ngó xuống con đường mòn dưới chân núi xem cánh nhận lợn đã về chưa... Lợn chưa về mà cả đơn vị bỗng bừng lên náo nhiệt khi đoàn Dân - Chính - Đảng của huyện lên thăm, đây mới thực sự là tết khi cánh lính nhà ta thây những cô gái trẻ trong đoàn, chuyện lợn, chuyện ăn giờ như quên lãng, từ cởi trần, quần đùi chỉ máy phút chả ai nhắc tất cả đã tinh tươm quân phục mới nhất, sạch nhất và lành nhất được mang ra khoác lên người, đoàn làm việc với ban chỉ huy mà sân tiểu đoàn cánh lính lượn như đèn cù, lẩm nhẩm đêm thấy ( Đại đội ) nào cũng có một vài anh xuất hiện. Sân tiểu đoàn hôm nay có vẻ mới lạ bởi sự xuất hiện của các cô gái văn công và đặc biệt nhất là một chú bò to được cột ngay gốc cây móc mật khiến nóng càng thêm nóng, giá lạnh mùa đông hình như biết thế mà tránh đi nơi khác. Rôm rả bàn tán văn nghệ sẽ diễn ra ở đại đội nào và trong những khuôn mặt vui mừng ấy không ít nỗi lo âu của tất cả bởi ai cũng có thể rơi vào phiên gác, trực ban đơn vị... Nỗi lo ấy rồi cũng thấu tận trời xanh nên thằng Tiến lé liên lạc viên tiểu đoàn lượn xuống báo tin, đoàn văn công sẽ có mặt đều cả 3 đại đội giao lưu và văn nghệ, con bây giờ các C cử người lên tiểu đoàn bộ tham gia thịt bò và nhận phần. Nó nói xong cánh lính như được dùng doping bỗng rú lên nhảy nhót , hát hú vang cả một góc núi. Niềm vui tới tấp niềm vui khi thịt về và đại đội quyết định từng trung đội tự chế biến theo điều kiện của trung đội chứ bếp ăn đại đội nghỉ chỉ cơm canh như mọi ngày. Sướng ôi là sướng với quyết định sáng suốt ấy, mới nghe thôi mà cánh lính đã phân công nhau vào rừng kiêm gia vị và rau để chế biến. Thịt về thằng Trung phệ nhăn nhó vì chia trên tiểu đoàn không đều và phần nhiều thịt phần ít thịt nhiều xương, giờ nó càng nhăn nhó hơn khi đống thịt xương đổ ra sân và nó lại phải chia...Cứ xe xong một miếng thịt to là nó lại cầm trên tay nâng nâng ước lượng và mắt nheo tít lại như ngắm bắn để đong đo rồi vứt làm 3 phần, miệng nó lầu bầu chửi ( mẹ cha nó , ông đố thằng giáo sư, tiến sĩ nào mà chia được cho bằng nhau trong cái cảnh không có cân như thế này ). Cánh lính thì vây xung quanh hối thúc nhanh để còn chia tiếp thịt lợn và nấu ăn cho kịp. Tiểu đội nó vốn quậy nhất đơn vị bởi sự bạt mạng cũng như hào hoa trong cách ăn, cách chơi ngày lễ tết. Nhưng hôm nay co cụm thì thào rất bí mật, và quyết định đưa ra là bộ quân phục vừa bóc tem của nó và chiếc chăn quân nhu của thằng Dũng híp phải hy sinh để mang xuống bản đổi rượu. Thôi rồi còn đau đớn nào hơn khi chia tay bộ quân phục xanh rì mới coóng lại nhất là có gái xinh xuất hiện...nhưng luật lệ là thế cấm cãi. Nghe thế nó chỉ biết ngậm ngùi vào cởi bộ quân phục mới toanh ra đưa cho thằng Chiến lùn đi xuống bản. Chiều tối hôm nay vui nhất cơm rượu thịt nhờn môi, mặt thằng nào thằng nấy rạng rỡ như hoa mặt trời, lạnh cũng ăn thua, gió cũng không ăn thua, sân đại đội đã dựng xong sân khấu...Nó được chính trị viên phân công lên đọc bài thơ “ Điểm Tựa “ của bác Hữu Thọ, ngồi ôm cuốn sổ tay nó lẩm bẩm tụng kinh chờ đến giờ G. Tối thật vui, ánh lửa bập bùng đèn măng xông sáng rực, nhìn vào màn đêm những vệt đèn pin loang loáng xẻ ngang, xẻ dọc khắp 1 vùng đơn vị đóng quân. Tiếng hát âm vang núi đồi, chỉ có đàn và hát đơn ca, đồng ca, múa các loại chẳng có dàn âm thanh khủng như bây giờ nhưng tiếng hát sao mà cao vút lên tầng không xé tan sương mù, xua bật gió rét. Tới nó lên biểu diễn, nó bước thật hùng dũng và bước lên cái sân khấu tre nứa ấy bỗng nghe cái roạc, đầu gối nó mát lạnh gió cứ theo đó mà hành quân luồn sâu vào bộ chỉ huy. Mặt nó đỏ dừ, nữa muốn lui xuống đi kiếm cái quần khác thay nhưng tiêng la hét và vỗ tay của đồng đội như đẩy nó lên sân khấu. Không thể lùi được nó quyết tiến lên hoàn thành nhiệm vụ. Bài thơ “ Điểm Tựa “ vốn là bài tủ của nó lên nó cũng không khó khăn cho lắm để hoàn thành. Đọc xong bài thơ đến bài tự nó sáng tác, giờ nó dạn dĩ và tĩnh bơ khi áp lực trống gối chỉ là chuyện nhỏ. Tiếng ghi ta đệm của anh Mông Văn Dâng hòa vào giọng đọc khiến không khí trầm lắng lại sau hai bài thơ ấy. Cô gái Tày vừa hát xong điệu then chạy ra chỗ nó nói chuyện, nó vênh ngực tự hào trong con mắt thèm thuồng ganh tị của ối thằng. Đêm như mềm hơn khi tất cả ngồi quây quanh đống lửa bập bùng tự hát hò và tâm sự, giao lưu, riêng nó cứ ngồi lâu lâu lại cái áo bông trấn thủ ủ lấy đôi đầu gối khiến nó mất tự tin khi có thêm cô bạn mới bên cạnh. Giá như thế này cho đến sáng thì đêm đông hôm ấy đẹp biết bao nhiêu. Vòng tròn bỗng nhiên cứ lác đác tan vỡ ngắt quãng với khuôn mặt nhăn nhó của những người đứng dậy chạy vội vã như có báo động. Ngày càng nhiều bật dậy lao như điên vào rừng sâu. Ngộ độc, ngộ độc tập thể bởi trong đám rau dại và nấm rừng ấy có một loại nấm độc, nhưng may mắn số lượng ít không gây tử vong. Cả cái bệnh xá 18 của sư đoàn nằm la liệt lính đại đội nó và 1 phần đoàn văn công trong đó có đủ các thành phần từ thủ trưởng cho đên lãnh đạo huyện. Người nào khỏe thì vài ba ngày xuất viện về còn lại thì người một tuần, người chục ngày. Nàng Thúy văn công cũng yếu như nó và hình như cả hai đều muốn yếu nên bịn rịn nằm lại hơn chục ngày. Nó quen nàng từ ấy và chuyện của nó với nàng hình như đã tiêt lộ từ chuyện “ Cho một thời tôi yêu “với cả nhà rồi. Tết lính và những kỉ niệm của một thời trai trẻ cầm súng khó có thể kể hết được nhưng đây là một cái tết lính có chung kỉ niệm lớn nhất với rất nhiều người trong đó có nó. Một cái tết không có sự chia tay, tiễn đưa và những cái ôm quyến luyến như tết trước nhưng nhớ mãi ...nhớ mãi không bao giờ quên.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét