Thứ Năm, 26 tháng 1, 2012

TẾT TÀN...

Nửa đêm lạnh
Giật mình đang tết
Chiếc chăn dầy không ấm
Cái lạnh bên trong không sao sưởi được
Dẫu bên ngoài hơi ấm tỏa lan
Mênh mang một giấc mơ cùng những giọt nước mắt như hòn sỏi
Lộc cộc, lốc cốc lăn trong sâu thẳm
Tất cả như khô lại hóa thạch
Ngoài kia những nhánh hoa ngậm sương
Như ta gượng nén nước mắt của đời
Cố cho một ngày mai
Hoang hoải
Màn đêm chợt vỡ...tiếng gà gáy, dẫu biết mình chưa sống trọn cái tết
Cái chết đôi khi lại là niềm vui cho người, khiến chúng gáy vang kiêu dũng
Sắp hết ngày mùng
Khiến nỗi lòng rưng rưng, những giọt nước mắt hóa thạch chợt mềm lại
Mỉm cười tôi nghĩ tới tương lai
Rồi hát vang như gà....tiếng hát sâu thẳm không âm thanh
Vang dội trong từng huyết mạch...
Cái lạnh chợt run lên bần bật
Mùa xuân hờ hững đi ngang, cho đầu thêm sợi bạc
Chẳng ngạc nhiên nhận ra tết tàn...
































Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét