MƯA....
MƯA....
Những cơn mưa thổn thứcThấm dần vào lòng đấtNhư nỗi nhớ âm ỉ bên trongĐôi khi anh tưởng đã mấtRồi bất chợt rất thật
Ào ạt quay trở về
Mang theo lời thề ướt sũng
Giữa vũng lầy trần gian
Thả cho hồn đi hoang
Xé thành muôn ngàn sợi
Anh đi tìm...
Tìm riêng cho mình nỗi nhớ
Đằng đẵng ngày đêm
Đời không bớt không thêm
Tình bao giờ vơi cạn
Anh gạn
Nước đục nước trong
Cho cơn mưa thuần khiết
Dành một ngày tắm em.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét