Thứ Ba, 6 tháng 11, 2012

GẶP GỠ

               
                               ( Kính tặng các thầy cô giáo của tôi nhân ngày Nhà Giáo 20/11 )

                                                        

Chợ chiều tấp nập và vội vã, ai cũng tranh thủ mua cho mình một chút thức ăn cho bữa tối ấm áp cùng gia đình. Nó thì khác hẳn mọi người trong cái không khí nhộn nhịp ấy…Lững thững dạo chợ chỉ để cảm nhận cuộc sống nơi đây sau một thời gian dài xa cách, chợ với nó là nơi tập trung những khuôn mặt thân quen với đủ lứa tuổi trong cái khu tập thể Kim Giang này.

Dạo chợ với nó như là một lời chào hỏi mỗi khi về phép, bởi lẽ nó chẳng bao giờ đủ thời gian để đi gặp tất cả mọi người mà nó quen biết trong khu tập thể này. Cái không khí đặc trưng của chợ không xa lạ với những bà nội trợ, riêng với nó lại cảm nhận đủ cái mùi vị của cuộc sống toát lên từ các gian hàng và hòa vào với nhau – Mùi chợ!
Chật chội, ồn ào và chen chúc nó len lỏi thoát ra khỏi các gian hàng tạp hóa qua bên chỗ bán thực phẩm định bụng mua thêm chút gì đó về nhà dù nó vẫn biết mẹ và em dâu đã mua rất nhiều thức ăn, những món mà nó yêu thích để mừng nó về phép.

- Cô bán cho tôi 3 lạng chả quế nhé

- Vâng bà chờ con cân ạ

Đang đi qua chợt nó khựng lại bởi tiếng nói quen thuộc trong tiềm thức trỗi dậy, nó quay lại nhìn kĩ một bà già với chiếc áo măng tô đang đứng cạnh chiếc xe đạp bên hàng giò, chả.

Ngờ ngợ và rụt rè nó khe khẽ hỏi

- Xin lỗi cô…cô có phải cô Thư không ạ?

- Vâng đúng rồi…em là?

Nó mừng rỡ trả lời bàn tay nó cầm lấy đôi tay gân guốc của cô mà lay mạnh, như cố để cô nhớ lại nó.

- Dạ ! Em đây, em là Hồng đây cô, Hồng lớp 7A ngày xưa cô dạy văn…cô còn nhớ không ạ?

Sau một chút suy nghĩ bà giáo già chợt nhận ra

- Hồng…Cô nhớ rồi, Hồng trắng lớp 7A phải không ?

Nó đón chiếc xe đạp từ tay cô và dắt ra khỏi chợ, vừa đi vừa hàn huyên. Cô hỏi thăm nó đủ mọi thứ về cuộc sống và gia đình, những kỉ niệm hơn 20 năm trước ào ào trỗi dậy khi cô và trò nói chuyện.

Ra tới hàng hoa cổng chợ nó khe khẽ nói

- Cô ơi em công tác xa nhà nên em ít có dịp về thăm…Gặp cô ở đây em mừng lắm, dẫu hôm nay không phải là ngày nhà giáo Việt Nam nhưng em xin phép cô cho em được tặng cô một bó hoa để tỏ lòng tri ân cô nhé!

Nó dựng xe và hỏi mua một bó hoa lay ơn trắng, loài hoa cô thích mà bất chợt nó nhớ được.

Chia tay cô trên đường về nhà nó như trầm hẳn lại sau cuộc gặp gỡ ngắn ngủi. Vừa đi nó vừa nghĩ…Cuộc đời nhà giáo chở biết bao chuyến đò, hêt thế hệ này đến thế hệ khác đến rồi đi, và nó đã trưởng thành qua bao nhiêu thầy cô từ khi đi học đến giờ, nó bắt đầu lẩm nhẩm tính …không nhớ hết nổi!

Vậy mà cô vẫn nhớ nó, nhớ cả cái biệt danh “ Hồng trắng “ mà bạn bè nó đặt cho. Bỗng nhiên nó thấy mình có lỗi không chỉ với cô mà tất cả các thầy cô đã dạy nó. Ừ ! Tại sao lâu lâu không gọi một cuộc điện thoại hay đến ngày 20/11 hàng năm viết một cái thiếp chúc mừng gửi cho các thầy cô nhỉ…Những thứ ấy tưởng như đơn giản so với những cuộc tiếp khách ngồi đờ cả lưng cùng với hóa đơn thanh toán gấp nhiều lần vẫn diễn ra hàng ngày trong cuộc sống, vậy mà nó và không ít người lãng quên không làm được điều đơn giản ấy!

                                                                                                      Viết trong đêm tháng 11/2012

                                                                                                                  Đinh văn Hồng

1 nhận xét: